Giới thiệu phim
Chuyến cắm trại trấn nội hội chỉ có 5 người… và vợ tôi trở thành “hoạt động chung” của ba ông già quyền lực. 🏕️🔥
Chúng tôi chuyển đến vùng này được nửa năm. Để hòa nhập, vợ chồng tôi – Rena xinh đẹp, dịu dàng – tham gia chuyến cắm trại do trấn nội hội tổ chức. Nghe nói là “toàn thể thành viên”, ai ngờ chỉ có đúng 5 người: tôi, Rena, hội trưởng Sugiura (ông già 60, mắt híp cười gian), phó hội trưởng Otsuka (béo mập, thở hổn hển), và kế toán Kashiwagi (gầy nhom nhưng ánh mắt sắc như dao).
Ngay từ lúc dựng lều, tôi đã thấy khó chịu. Ba ông ấy cứ liếc trộm Rena, mắt dán chặt vào bộ ngực căng tròn dưới lớp áo phông mỏng, vào cặp mông cong khi vợ tôi cúi xuống nhặt đồ. Rena thì vô tư cười nói, chẳng nhận ra gì, còn vui vẻ gắp thịt nướng cho từng ông.
Tôi tức điên, kéo vợ ra góc cãi nhau: “Em mặc hở quá làm gì? Không thấy mấy ông ấy nhìn em như muốn nuốt sống à?” Rena ấm ức: “Anh nghĩ em thích à? Chỉ là hòa đồng thôi mà!”
Cãi vã xong, phó hội trưởng Otsuka vỗ vai tôi: “Thôi nào cậu, uống với bọn tôi vài ly cho hạ hỏa đi.”
Rượu mạnh, liên tục chuốc. Tôi cố giữ tỉnh, nhưng chỉ một lúc sau đã chóng mặt, mắt mờ đi. Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu:
Rena bị hội trưởng Sugiura khoác vai, ông ta thì thầm gì đó bên tai vợ tôi, tay đã luồn xuống eo kéo sát. Rena mặt đỏ, không đẩy ra, chỉ lí nhí: “Hội trưởng… chồng em…” Nhưng vẫn ngoan ngoãn bước theo ông vào chiếc lều lớn nhất.
Sau đó… tôi gục luôn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy trong lều nhỏ, đầu đau như búa bổ. Quay ra ngoài, lửa trại vẫn âm ỉ cháy. Ba ông già ngồi đó, mặt hả hê, đang hút thuốc lá sáng.
Rena thì… ngồi giữa họ, tóc rối bù, áo phông lệch một bên vai lộ rõ dấu hôn đỏ, cổ và ngực chi chít vết cắn. Mặt vợ tôi đỏ bừng, mắt tránh nhìn tôi, nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười lạ lẫm. 😳
Hội trưởng Sugiura cười khà khà, vỗ đùi: “Tối qua cậu ngủ say quá, bọn tôi phải… thay cậu chăm sóc cô nhà đấy. Cô ấy ngoan lắm, hợp tác tốt.”
Otsuka chen vào: “Đúng là vợ trẻ có khác, siết chặt kinh khủng. Bọn tôi thay nhau ba vòng mà vẫn chưa đã.”
Kashiwagi thì đưa điện thoại cho tôi xem: “Đây, kỷ niệm chuyến đi. Cậu xem đi, vợ cậu rên hay lắm.”
Màn hình hiện lên video: Trong lều, Rena bị ba ông vây quanh, quần áo tuột hết, miệng ngậm của ông này, tay cầm của ông kia, phía dưới bị ông còn lại đâm liên hồi. Vợ tôi vừa khóc vừa rên: “Không… đừng quay… a… sâu quá… em… em chịu hết nổi rồi… aaaah…!” Nhưng cơ thể thì tự động uốn éo, tự động đẩy mông về phía sau đón từng cú piston. 💦💦
Tôi chết lặng. Rena cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn tôi, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy thỏa mãn: “Xin lỗi anh… nhưng… em không dừng lại được… mấy bác ấy… làm em sướng quá…”
Từ đó, mỗi lần trấn nội hội có hoạt động, Rena đều “tích cực” tham gia. Còn tôi… chỉ còn biết ngồi nhà, chờ vợ về với cơ thể đầy dấu vết của ba ông hội trưởng.
Chuyến cắm trại ấy không phải để hòa nhập cộng đồng. Mà là để Rena chính thức trở thành… “tài sản chung” của trấn nội hội. 🏕️🖤💦