Mỗi buổi sáng đi làm, tôi lại cầu nguyện được đứng gần “cô bé ẩn ngực” ấy trên chuyến tàu đông đúc.
Hôm nay cũng thế – kỳ tích lại xảy ra! Tôi chen được đúng ngay sau lưng cô bé học sinh cấp ba với khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt trong veo như chưa từng biết đến dục vọng.
Nhìn từ phía sau, thoạt đầu chẳng ai nghi ngờ gì. Bộ đồng phục thủy thủ kín đáo, áo blouse trắng phẳng phiu… Nhưng với một thằng cuồng ngực như tôi, chỉ cần nhìn cái cách vai cô bé hơi khom về phía trước, cách cổ áo bị kéo căng một chút bất thường là đủ biết ngay:
Dưới lớp vải ấy là một đôi gò bồng đảo đang lớn vùn vụt, bị ép buộc đến tội nghiệp! 😳🍒
Tôi tưởng tượng: chắc chắn cô bé nhà nghèo hay gia đình nghiêm khắc, không được mua áo ngực mới kịp theo tốc độ phát triển. Thế nên ngày nào cũng phải nhét cặp ngực căng mọng, mềm mại vào cái bra cũ quá chật.
Thịt ngực bị ép chặt, tràn ra mép áo lót, tạo thành những đường viền mờ mờ dưới lớp blouse trắng mỏng. Nếu mặc bra vừa size, chắc chắn đôi gò bồng ấy sẽ hỉnh mũi, đung đưa đầy kiêu hãnh mỗi khi cô bé bước đi. Nhưng giờ thì… chúng đang bị “giam cầm”, bị đè nén đến mức như sắp bật tung cúc áo bất cứ lúc nào. 💦
Tàu xóc nảy nhẹ. Cơ thể cô bé vô tình chạm lưng vào ngực tôi. Chỉ là một cái chạm thoáng qua thôi mà tôi đã cứng ngắc.
Mềm mại. Ấm nóng. Fuwa fuwa như bánh mochi mới ra lò…
Tôi cúi xuống thật khẽ, giả vờ nhìn điện thoại nhưng thực ra đang ngắm cái khe nhỏ giữa cổ áo. Một chút da thịt trắng muốt lấp ló, kèm theo đường viền ren của cái bra bé tí đang cố sức ôm lấy khối thịt khổng lồ kia.
Thèm quá… Muốn được bóp một cái. Muốn được kéo khóa áo xuống, giải phóng chúng khỏi sự tù túng. Muốn được ngậm lấy núm hồng non nớt ấy mà mút thật mạnh… 😈
Càng nghĩ, tay tôi càng run. Tàu lại xóc. Lần này tôi “vô tình” để tay phải chạm nhẹ vào hông cô bé khi giữ tay vịn. Cô bé không phản ứng – chỉ khẽ nghiêng đầu, má hơi đỏ vì chen chúc.
Cô bé không biết… hay cố tình không biết?
Ngày mai. Ngày mai nhất định tôi sẽ dũng cảm hơn.
Chỉ một chút thôi. Chỉ cần nhân lúc tàu đông, lén đưa tay lên… chạm nhẹ vào bên hông áo, cảm nhận độ căng của bầu ngực ấy qua lớp vải mỏng.
Rồi nếu cô bé không phản kháng… tôi sẽ tiến xa hơn. Sẽ luồn tay vào trong, bóp thật mạnh để giải phóng chúng. Sẽ thì thầm bên tai cô bé: “Để anh giúp em… ngực em đang khổ sở lắm đúng không?”
Và rồi… có lẽ cô bé sẽ đỏ mặt, run rẩy, nhưng không đẩy tay tôi ra. Có lẽ cô bé cũng đang thầm mong được ai đó “giải cứu” cặp ngực đang lớn quá nhanh ấy khỏi cái lồng giam chật chội.
Ngày mai. Chỉ cần một chút dũng cảm.
Tôi sẽ chạm vào thiên đường fuwa-toro ấy… dù chỉ một lần thôi cũng đủ. 🍒💦🚃