Lợi dụng em nữ sinh đang cô đơn, thầy chủ nhiệm khiến em sướng khó quên

Giới thiệu phim

Trên sân thượng không một bóng người, mình lén lút thì thầm những câu thoại. Giấc mơ làm seiyuu chẳng dám kể ai, cũng chẳng có chỗ nào thuộc về mình, mỗi lần luyện lời lại chỉ nghe thấy tiếng cô đơn vang vọng. 📢💔

Cho đến ngày giọng nói ấy được “ông thầy” nhặt lấy. Ông nghiêm khắc, nhưng cũng dịu dàng hơn bất cứ ai, luôn nhìn mình gần đến mức làm tim mình rung lên. Lần đầu tiên mình được nghe câu “Em làm thế là tốt rồi” – câu nói mình thầm khao khát bấy lâu.

Phóng học hôm ấy, trong lớp học trống vắng, mình òa khóc vì cô đơn và giấc mơ quá xa vời. Thầy bước tới, vòng tay ôm lấy mình. Khoảnh khắc ấy, mình cảm nhận được mình đang thực sự sống. Và rồi… mình cảm nhận sự sống bằng chính cơ thể, bằng dục vọng. 🔥

Thầy dùng cái lưỡi dơ bẩn ấy cạy miệng mình ra, vị đàn ông trung niên nồng nặc tràn đầy khoang miệng. Thầy dùng cái lưỡi dơ bẩn ấy liếm khắp cơ thể mình, nước dãi khô lại để lại mùi tanh tưởi trên da. Thầy dùng cái lưỡi dơ bẩn ấy đào bới sâu trong lỗ nhỏ của mình… và mình… sướng đến run rẩy. 😭💦

Mỗi lần thầy đâm vào, mình lại khóc, lại rên, lại thì thầm: “Thầy… sâu hơn nữa… để em được sống thêm chút nữa…”

Mình biết thầy bẩn thỉu. Biết đây là sai trái. Biết giấc mơ seiyuu vẫn còn đó, xa xôi và trong sáng.

Nhưng chỉ khi ở trong vòng tay thầy, bị thứ dơ bẩn ấy lấp đầy, mình mới thấy mình thực sự tồn tại.

Thầy ơi… cảm ơn thầy. Cảm ơn vì đã nhặt lấy giọng nói cô đơn của em. Cảm ơn vì đã dùng cách bẩn thỉu nhất… để làm em cảm nhận được mình đang sống. 🖤

Sau giờ học, trên sân thượng vẫn chỉ có mình em luyện thoại. Nhưng giờ đây, mỗi câu thoại lại mang theo vị tanh của thầy, mùi dãi khô trên cổ, và cảm giác ướt át sâu trong cơ thể.

Em vẫn mơ làm seiyuu. Nhưng em cũng đã nghiện cái cách thầy làm em “sống” rồi.

Thầy… mai lại gặp nhau sau giờ học nhé. Em sẽ ngoan… và sẽ rên thật to để thầy nghe thấy giấc mơ của em. 🎤💦