Thất nghiệp, bố dượng ở nhà dùng đứa con gái riêng của vợ để xả stress

Giới thiệu phim

Mẹ tái hôn, mình cố gắng thân thiện với bố dượng mới… cho đến ngày ông ấy bị sa thải. 🏠💔

Ban đầu mọi thứ còn ổn. Ông ấy vụng về, mình cũng ngại ngùng, nhưng dần dần cũng cười nói được vài câu, cũng coi như gia đình.

Rồi ông ấy mất việc. Từ đó ông thay đổi hoàn toàn – suốt ngày uống rượu, cáu gắt, nằm dài trên sofa cả ngày. Mẹ phải đi làm ca đêm để nuôi gia đình, nhà chỉ còn lại hai người: mình và ông ấy.

Những đêm mẹ vắng nhà… Mình tưởng ông ấy đã ngủ say trong phòng khách. Nhưng không.

Đêm đầu tiên, mình đang ngủ thì giật mình vì cảm giác lạ. Mở mắt ra trong bóng tối chỉ thấy bóng ông lù lù bên mép giường, hơi thở nặng nề nồng mùi rượu. Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo chăn xuống, tay run run chạm vào đùi mình, rồi ngực mình qua lớp áo ngủ mỏng… Mình sợ đến cứng đờ người, không dám la, không dám động đậy.

Ông thì thầm khàn khàn: “Xin lỗi… bố chỉ… chỉ nhìn một chút thôi…”

Rồi ông tự thủ dâm ngay bên cạnh giường mình, mắt dán chặt vào cơ thể mình, thở hổn hển cho đến khi xuất đầy lên sàn. Xong ông lặng lẽ lau sạch rồi rời đi như chưa từng có gì xảy ra.

Mình nằm đó, nước mắt ướt gối, nhưng không dám kể mẹ – sợ mẹ buồn, sợ gia đình tan vỡ thêm lần nữa.

Và rồi… nó trở thành thói quen hàng đêm. Có đêm ông chỉ nhìn, chỉ sờ. Có đêm ông kéo áo mình lên, liếm láp khắp người, thì thầm những lời dơ bẩn: “Con bé lớn thật rồi… giống mẹ con hồi trẻ…”

Dần dần, ông không còn thỏa mãn với việc chỉ nhìn nữa. Ông bắt đầu trèo lên giường, đè mình xuống, dù mình đã giả vờ ngủ say để không phải đối diện. Ông thì thầm bên tai mình mỗi đêm: “Đừng sợ… bố sẽ nhẹ thôi… chỉ để bố quên đi thực tại một chút thôi…”

Rồi ông xâm nhập vào mình. Ban đầu đau, mình cắn gối để không khóc thành tiếng. Nhưng cơ thể dần quen… thậm chí có lúc mình còn vô thức ưỡn người đón lấy ông. 😭

Mẹ vẫn đi làm đêm, vẫn không hay biết gì. Còn mình thì mỗi sáng thức dậy với cơ thể ê ẩm, với những vết hôn tím trên cổ, trên ngực mà phải che kín bằng áo cao cổ.

Có đêm ông ôm mình từ phía sau, vừa chậm rãi nhấp vừa thì thầm: “Bố biết con cũng thích mà… đúng không? Chỉ có bố với con thôi… mãi mãi thế này nhé…”

Mình không trả lời. Chỉ biết khóc thầm trong bóng tối.

Mình ghét ông. Nhưng mình cũng sợ… nếu ông dừng lại, mình sẽ không biết phải đối diện với sự trống rỗng này thế nào nữa.

Mẹ ơi… con xin lỗi. Con không còn là con gái ngoan của mẹ nữa rồi. 🖤💦